CHỒNG KHÔNG CÓ TIỀN VÀ CHỒNG NGHÈO
Không có tiền chỉ là khoảnh khắc. Nghèo là định mệnh tự mình trói mình. Không có tiền nhưng có khát vọng, có bàn tay biết gieo hạt, có trái tim đủ rộng để che gió… người đàn ông ấy là một mảnh đất đang hồi sinh.
Nhưng nghèo – là đất chết. Nghèo là thiếu khát vọng, thiếu lòng rộng lượng, thiếu trách nhiệm, thiếu hơi ấm của một bờ vai. Nghèo biến tình yêu thành cuộc mặc cả, biến dịu dàng thành gánh nặng, biến người phụ nữ thành một bông hoa phải tự tưới mình đến khô héo.
Người đàn ông có tiền nhưng nghèo thì tiền chỉ là tạm thời. Người đàn ông không có tiền nhưng có chí, nội tâm phong phú… thì không có tiền cũng là tạm thời.
Tính nữ là khu vườn của mùa xuân. Nó cần khí trời lành, cần dòng nước trong, cần sự an ổn để bén rễ và bung nở. Một người đàn ông chưa có tiền nhưng giàu ý chí, giàu tấm lòng chính là người biết khơi mạch nước, vun gốc cây. Một người đàn ông nghèo sẽ biến bạn thành một đóa hoa khép cánh. Và bạn không chỉ đánh đổi vật chất – bạn đánh đổi cả nhan sắc, năng lượng, sự mềm mại và linh hồn của mình.
Đặc quyền của phụ nữ là được chọn lựa.
Hoa không chọn gió, nhưng được chọn đất. Phụ nữ không chọn thời, nhưng được chọn người. Yêu chính mình là chọn mảnh đất để mình được như một đóa hoa nở dịu dàng. Đó không phải là thực dụng. Đó là trí tuệ của sự nữ tính.
𝐁𝐢𝐞̂́𝐭 𝐨̛𝐧 𝐛𝐚̣𝐧 đ𝐚̃ đ𝐞̂̉ 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐝𝐨̀𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐮̛̃ 𝐧𝐚̀𝐲 𝐜𝐡𝐚̣𝐦 𝐯𝐚̀𝐨 𝐭𝐫𝐚́𝐢 𝐭𝐢𝐦. 𝐆𝐮̛̉𝐢 đ𝐞̂́𝐧 𝐛𝐚̣𝐧 𝐬𝐮̛̣ 𝐝𝐢̣𝐮 𝐝𝐚̀𝐧𝐠 & 𝐜𝐚̉𝐦 𝐡𝐮̛́𝐧𝐠 𝐭𝐢́𝐧𝐡 𝐧𝐮̛̃!