𝐊𝐇Ô𝐍𝐆 ĐÁ𝐍𝐇…
Dù bằng giận dữ. Dù bằng lý lẽ. Dù bằng tay.
Có người bảo:
Đàn ông không bao giờ nên đánh phụ nữ, dù chỉ bằng một cành hoa. Tôi cũng tin như vậy.
Nhưng tôi cũng tin thêm một điều khác:
Phụ nữ cũng không nên đánh đàn ông bằng bất cứ giá nào – không phải chỉ vì pháp lý, hay vì chuẩn mực xã hội. Mà vì có những thứ một khi đã làm, là bạn đánh mất một phần đẹp đẽ nhất trong chính mình.
Cái tát không nhất thiết phải đến từ bàn tay.
Nó đến từ một ánh mắt lạnh như đêm đông, từ sự im lặng dài hơn tiếng chuông nhà thờ chiều cuối năm.
Nó có thể đến từ một câu nói sắc như gai nhọn: “Anh thật vô dụng” hay “Anh và mẹ anh y như nhau!”
Bạn có thể đúng.
Có thể giận.
Có thể đã chịu đựng đủ lâu…
Nhưng khi bàn tay bạn run lên vì giận, là lúc bạn đã bước ra khỏi cõi nữ tính, và lạc mất chính mình.
Bạn có biết tại sao tôi nói phụ nữ không cần đánh người không?
Vì nỗi đau thật sự không bao giờ được chữa lành bằng việc thêm một nhát cắt.
Vì tổn thương không cần được trút ra. Nó cần được nhìn vào.
Với sự điềm tĩnh. Và lòng bi mẫn.
Không ai đáng để bạn đánh mất sự dịu dàng còn sót lại trong bạn.
Không ai đáng để bạn vung tay lên rồi ân hận trong nước mắt.
Không có bạo lực nào là “chính đáng”.
Chỉ có nỗi đau bị kéo dài – khi bạn không chịu rời đi, không chịu dừng lại, không chịu chữa lành.
Tôi không bắt bạn phải nhẫn nhịn.
Tôi chỉ mời bạn dừng lại, lùi lại, như một chiếc lá rơi – không vỡ tiếng.
Như người đàn bà buông ly trà khi nước đã nguội,
không vì sợ mà vì… đã đủ rõ.
Có thể bạn đang sống cùng một người không xứng đáng.
Cũng có thể bạn đang đau vì chưa được thấu hiểu.
Nhưng…
đừng đánh.
Dù bằng lời, bằng tay, bằng ánh mắt, hay bằng thứ gì đó khiến bạn không còn là mình. Nó khiến bạn xa bạn hơn.
Có người sẽ hỏi:
“Thế phụ nữ không được giận sao?”
Có chứ.
Nhưng giận không phải để làm tổn thương.
Giận là để biết nơi nào trong mình đang cần được ôm lấy.
Viết cho những phụ nữ từng tức đến run người, từng bị đẩy đến giới hạn của nhẫn nhịn, nhưng vẫn muốn là người cuối cùng biết giữ tay mình lại, giữ được một chút nữ tính còn sót lại – dù mọi thứ đang tan ra.
𝐁𝐢𝐞̂́𝐭 𝐨̛𝐧 𝐛𝐚̣𝐧 đ𝐚̃ đ𝐞̂̉ 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐝𝐨̀𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐮̛̃ 𝐧𝐚̀𝐲 𝐜𝐡𝐚̣𝐦 𝐯𝐚̀𝐨 𝐭𝐫𝐚́𝐢 𝐭𝐢𝐦. 𝐆𝐮̛̉𝐢 đ𝐞̂́𝐧 𝐛𝐚̣𝐧 𝐬𝐮̛̣ 𝐝𝐢̣𝐮 𝐝𝐚̀𝐧𝐠 & 𝐜𝐚̉𝐦 𝐡𝐮̛́𝐧𝐠 𝐭𝐢́𝐧𝐡 𝐧𝐮̛̃!