Lá rụng, hoa rơi, chim lìa cành…
Mùa qua như câu nói chưa kịp thốt, như bước chân người vừa rời khỏi một cơn mơ.
Người đến, người đi,
Không lời báo trước. Không hẹn trở về.
Có người bảo: Đó là vô thường.
Rằng mọi thứ vốn chẳng thể giữ lâu – cũng như tay chẳng thể nắm lấy một giọt sương.
Nhưng cũng có người mỉm cười: Là duyên khởi đấy thôi.
Mỗi cuộc gặp là một đóa hoa nở từ ngàn kiếp trước, mỗi lời nói là một hạt mầm gieo trong đất tĩnh lặng, rồi bật mầm khi đất trời vừa đủ giao duyên.
Vô thường hay duyên khởi – chỉ là hai lớp áo khoác lên sự chuyển động của đời.
Nhưng bạn thấy đó…
Cái nhìn nào khiến tim bạn dịu lại, khiến đôi mắt bạn ướt mà vẫn sáng?
Cái nhìn nào không cố níu, cũng chẳng xua đi, mà lặng yên mở lòng đón nhận?
Có lẽ…
Cách nhìn nữ tính hơn là cách không cần định nghĩa.
Chỉ là đứng giữa cơn mưa rơi, để cho giọt nước làm ướt mái tóc, ướt trái tim –
Và mỉm cười.
Vì biết: dù là lá rụng hay hoa rơi, đều là một điệu múa đẹp của tự nhiên.
– Hành trình trở về với tính nữ bên trong luôn bắt đầu từ đôi mắt.
Biết ơn bạn đã để những dòng chữ này chạm vào trái tim. Gửi đến bạn sự dịu dàng & cảm hứng tính nữ!