TÀI: SẮC ĐẸP, TRI THỨC VÀ NGHỆ HỨNG
Phụ nữ biết chút văn chương, cầm, kì, thi, họa, cắm hoa, pha trà… là một dạng phúc phần. Biết chút ấy, không phải để trở thành nghệ sĩ, hay để phô trương, mà để có chỗ trú ngụ cho tâm hồn. Người phụ nữ có chữ trong lòng, có nhạc trong tim, có họa trong mắt… như một đóa hoa vừa tỏa hương vừa đứng vững giữa trời.
Có ai không mong ngoài gương soi thấy nhan sắc, còn có chỗ soi chiếu thấy tâm hồn: để nhan sắc không chỉ rực rỡ trên da thịt, mà còn toả sáng trong từng câu nói, nụ cười, cách nâng chén trà, hay cách ngồi lặng lẽ ngắm một mùa trăng. Đó mới chính là cái đẹp không ai lấy mất được – cái đẹp của một đoá hoa biết rung động với cả hương xuân lẫn gió chiều.
Mong cho bạn ngoài phúc phần của sắc đẹp, còn mang trong mình đôi cánh của tri thức và nghệ hứng. Để một ngày, khi nhìn lại, ta thấy mình không chỉ đi qua đời bằng những bước chân, mà còn để lại dấu vết của thi ca, âm nhạc, màu sắc, và nụ cười. Vì chính những phút giây ấy sẽ nuôi lớn sự dịu dàng, làm sâu thêm trí tuệ, và giữ cho tâm hồn bạn luôn trong trẻo như giọt sương mai.
𝐁𝐢𝐞̂́𝐭 𝐨̛𝐧 𝐛𝐚̣𝐧 đ𝐚̃ đ𝐞̂̉ 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐝𝐨̀𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐮̛̃ 𝐧𝐚̀𝐲 𝐜𝐡𝐚̣𝐦 𝐯𝐚̀𝐨 𝐭𝐫𝐚́𝐢 𝐭𝐢𝐦. 𝐆𝐮̛̉𝐢 đ𝐞̂́𝐧 𝐛𝐚̣𝐧 𝐬𝐮̛̣ 𝐝𝐢̣𝐮 𝐝𝐚̀𝐧𝐠 & 𝐜𝐚̉𝐦 𝐡𝐮̛́𝐧𝐠 𝐭𝐢́𝐧𝐡 𝐧𝐮̛̃!