SẮC ĐẸP LÀ PHÚC PHẦN
Sắc đẹp là phúc phần, đặt vào đúng chỗ để không hoang phí. Đẹp, trước là để tự kính mình: để mỗi khi soi gương, chẳng phải chỉ thấy nhan sắc ngoài da, mà còn thấy sự đoan chính, sự an tĩnh, sự tự trọng trong từng cử chỉ. Đẹp, sau là để kính thiên hạ: để ai ngang qua cũng cảm thấy sự hiện diện của một đoá hoa nở – rực rỡ và tự nhiên. Trước những lời cợt nhã, ngợi khen, luyến ái của người đã vướng nghĩa thê gia, nếu bản thân không thấy hổ thẹn, cũng chẳng có lý do để tự hào đón nhận.
Phụ nữ dịu dàng biến sắc đẹp thành giá trị, để từ vẻ ngoài mà nuôi dưỡng nội tâm, từ dáng hình mà gieo mầm thiện ý. Cái đẹp trong mỹ ý sẽ trở thành lời nguyện thầm lặng để nuôi dưỡng sự an hòa. Khi cái đẹp được dùng làm vũ khí, để thách thức đạo lý, để mời gọi những vết thương, thì như gieo mầm đọa lạc.
Mong cho bạn giữ hoa trong ý, giữ ánh sáng trong lời; để ngày vui, người an, mỗi hiện diện là một lần tính nữ hiển lộ.
𝐁𝐢𝐞̂́𝐭 𝐨̛𝐧 𝐛𝐚̣𝐧 đ𝐚̃ đ𝐞̂̉ 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐝𝐨̀𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐮̛̃ 𝐧𝐚̀𝐲 𝐜𝐡𝐚̣𝐦 𝐯𝐚̀𝐨 𝐭𝐫𝐚́𝐢 𝐭𝐢𝐦. 𝐆𝐮̛̉𝐢 đ𝐞̂́𝐧 𝐛𝐚̣𝐧 𝐬𝐮̛̣ 𝐝𝐢̣𝐮 𝐝𝐚̀𝐧𝐠 & 𝐜𝐚̉𝐦 𝐡𝐮̛́𝐧𝐠 𝐭𝐢́𝐧𝐡 𝐧𝐮̛̃!