BÌNH AN – NGƯỠNG CỬA CỦA HẠNH PHÚC
Chúng ta đi khắp nơi tìm hạnh phúc, như thể hạnh phúc là một cánh hoa mọc ở cuối chân trời. Ta nghĩ chỉ cần nắm được nó, mọi điều sẽ trở nên trọn vẹn. Nhưng có những bàn tay, dù chạm vào hoa, cánh vẫn rơi… vì trong lòng chưa có chỗ để giữ.
Hạnh phúc là một vị khách mong manh. Nó sẽ không ở lại lâu nếu căn nhà trong tim còn lộng gió bão giông. Chỉ khi bên trong đã lặng sóng, ta mới đủ dịu dàng để nhận ra nụ cười nhỏ của đời, để không bỏ qua một tia nắng sớm, một bàn tay nắm khẽ, một bữa cơm đủ đầy.
Bình an là nền đất. Hạnh phúc là hoa nở.
Không có đất lành, hoa sẽ chóng tàn.
Muốn hạnh phúc, bạn phải đủ bình an để nhận diện và đón nhận.
Tính nữ – trong bản chất nguyên sơ nhất – chính là khu vườn khuất gió, nơi mỗi cánh hoa được phép nở chậm, nơi dòng nước ngọt lịm chảy qua từng viên sỏi, nơi trái tim có thể thở dài một hơi rồi mỉm cười. Ở đó, bình an không cần giữ, vì nó đã là một phần của không khí.
Người phụ nữ bước đi trong tính nữ giống như một khu vườn có tường rào mềm mại. Nơi ấy an toàn để những cơn gió được thở, những giọt mưa được rơi, và những mầm non được lớn lên. Tính nữ không phải là lớp vỏ để giấu mình, mà là mái hiên để che cho bình an trú ngụ.
Khi bình an đã có, hạnh phúc sẽ tự tìm đường về. Và khi ấy, ta không cần vội vàng níu giữ, vì biết rằng bất cứ khi nào gió khẽ lay, hoa vẫn sẽ nở.
𝐁𝐢𝐞̂́𝐭 𝐨̛𝐧 𝐛𝐚̣𝐧 đ𝐚̃ đ𝐞̂̉ 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐝𝐨̀𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐮̛̃ 𝐧𝐚̀𝐲 𝐜𝐡𝐚̣𝐦 𝐯𝐚̀𝐨 𝐭𝐫𝐚́𝐢 𝐭𝐢𝐦. 𝐆𝐮̛̉𝐢 đ𝐞̂́𝐧 𝐛𝐚̣𝐧 𝐬𝐮̛̣ 𝐝𝐢̣𝐮 𝐝𝐚̀𝐧𝐠 & 𝐜𝐚̉𝐦 𝐡𝐮̛́𝐧𝐠 𝐭𝐢́𝐧𝐡 𝐧𝐮̛̃!